Một vùng tại nước Anh có nhiều mỏ kẽm và cũng lẫn các kim loại khác nữa nhưng cửa mỏ lại ở ngoài biển! Ai ở vùng biển cũng biết con nước, tức là mặt nước trên trái đất bị khí mặt trăng hút nên cứ ngày hai lần mặt nước lại lên lên xuống xuống. Con nước lên xuống như vậy gọi là thủy triều, thường là ngập mỏ và lấp kín miệng hang. Vì thế, khi vào mõ lấy kẽm chỉ có thể lấy một ít rồi lại ra ngay. Khi nước xuống lại vào, cứ làm việc đều như vậy thì bình yên lắm! Kẻ có lòng tham lam trái lại cố ở lại nhặt nhiều, tuy lúc thủy triều lên, nước chảy vào một ít chỉ thấy ướt chân; rồi trong vài phút, nước đã lên đến mắt cá, lại xuống nhưng không xuống hẳn đâu! Bỗng nhiên dòng nước ầm ầm kéo vào làm vang hang đá, sóng lên cao, đuốc tắt, rồi nước lên đến bụng, đến vai. Thôi, vô kế khả thi, người không ra đến ánh sáng ban ngày nữa, bị chết trong sự tối tăm! Không ai thấy người Đức Chúa Trời đó cho đến ngày đoán xét lớn, muôn đời sẽ đứng trước tòa án của Thượng Đế.

Số phận của người trì hoãn trong tội lỗi lại càng kinh khiếp hơn. Ngày nay có dịp tiện tránh sự nguy cập của đời tối tăm, nhưng nếu vì lòng ham muốn thế gian, không chịu tin Chúa, thì sẽ bị khổ hơn bội phần. Nếu ta cứ vui chơi trong sự lạc thú giả dối của đời, ta sẽ giống như người chơi trong hang đá, không chú ý về nước thủy triều… Sự chết từ từ đến, nhẹ nhàng, rồi bỗng nhiên thấy mình không còn dịp tiện được cứu nữa.

Đức Chúa Jêsus đã chết vì tội lỗi chúng ta. Vậy chúng ta cần tiếp nhận sự cứu rỗi do Ngài ban cho. Theo tiếng Ngài, chúng ta nên nghe theo đặng ra khỏi cảnh ngộ của sự chết, đến ánh sáng của sự sống và vui mừng đời đời.

H. Dixon
(NHỮNG TIA SÁNG)