LỜI TRẺ CON

Em Nam phạm lỗi, mẹ em bắt em sang ngồi trong phòng bên cạnh mà suy nghĩ và xét mình một lúc. Chừng mười phút sau, em trở lại, mặt mày hớn hở, vui mừng nói với mẹ rằng:

- Con đã suy nghĩ và cầu nguyện rồi, má ạ.

Mẹ nói:

- Chà! Tốt quá! Thật là có ích cho con, chắc con sẽ đổi ra ngoan ngoãn, đáng yêu, đáng quí.

- Ô! Thưa má, con không cầu xin Đức Chúa Trời đổi lòng con nên ngoan ngoãn, nhưng cầu xin Ngài làm cho má nín chịu mọi điều lầm lỗi con đã phạm.

Đó há chẳng phải là cách ta thường đối đãi với người khác và muốn người khác đối đãi với mình sao? Chúng ta không chịu hy sinh một chút gì, nhưng bắt kẻ khác hy sinh đủ thứ.

(NHỮNG TIA SÁNG)