CẦN LÀM THEO LƯƠNG TÂM, DẦU KHI CHỈ CÓ MỘT MÌNH
(Thận trọng những khi chỉ có mình ta)

Khi ở riêng một mình, ta có làm theo lương tâm chăng? Ta có chịu theo công việc hoặc thói quen ô uế nào đến nỗi linh hồn bị dơ bẩn, và nếu có Đấng Christ đứng bên thì ta phải hổ thẹn chăng? Trong chốn gia đình chúng ta có ăn ở theo lương tâm không? Có trị phục tánh nóng nảy, giận hờn, quạu cọ không? Có trừ bỏ những ý muốn vị kỷ và e ngại làm cho lòng kẻ khác đau thương không? Ta có tránh lời độc ác phê bình và công kích kẻ vắng mặt, hoặc ăn nói cay nghiệt và cư xử thất đức chăng?

Trong chỗ buôn bán làm ăn không cứ cách nào, chúng ta có cư xử theo lương tâm chăng? Chúng ta có làm bừa những việc đáng bị lương tâm lên án chăng? Có lẽ cả công việc làm ăn của chúng ta đương theo đuổi đó đều vấn vương tội lỗi, vấy vết ô uế, lại làm cho kẻ khác và chính mình bị ô uế nữa. Nếu có lương tâm sáng suốt, sao tín đồ còn dám bán rượu và thuốc phiện, là hai thứ thuốc độc đã hủy phá biết bao gia đình và thường làm cho linh hồn phải hư mất? Lại có một ít tín đồ tuy không chịu dự phần thờ lạy thần tượng, nhưng lại buôn bán giấy tiền vàng mã, là những thứ chỉ dùng vào việc thờ lạy thần tượng. Thấy những việc trái đạo ấy, thì Chúa chúng ta đau đớn dường nào! Quả thật, những tín đồ như vậy không thể “Có lương tâm không trách móc trước mặt Đức Chúa Trời và trước mặt loài người.”

(NHỮNG TIA SÁNG)