TRỐN TRÁNH CÁC CUỘC GIẢNG DẠY ĐƯA ĐẾN SỰ CHẾT

Tôi đi giảng phục hưng tại một thành phố kia; mọi người nhận được tờ báo cáo cho biết rằng tôi sẽ giảng luôn ba mươi ngày. Một bà tín đồ nói:

-Tôi chẳng muốn cho con trai tôi chịu ảnh hưởng của những buổi giảng đó. Tôi sợ nó bị kéo vào Cơ đốc Thanh niên Giáo hữu Hội, rồi họ sẽ dẫn nó ra đầu đường xó chợ, bảo phát sách đạo. Nếu con tôi làm vậy thì tôi sẽ hổ thẹn vô cùng.

Bà đặt nhiều hy vọng nơi con trai mình và mong muốn con mình sau nầy được ở vào giai cấp thượng lưu. Vì vậy, bà định đem con đi thành phố khác suốt ba mươi ngày đó. Bà tỏ duyên cớ nầy cho mục sư bổn hội, chớ tôi có biết gì đâu.

Cuộc giảng bắt đầu, mục sư vẫn ngồi bên hữu tôi, nhưng đến buổi nhóm cuối cùng ông thình lình biến mất. Chúc phước xong, hội chúng gần ra về, thì ông rảo bước vào nhà thờ, tỏ ý buồn, rồi tiếp:

-Người ta vừa mời tôi đi làm một việc buồn thảm nhứt đời tôi.

Đoạn ông nói cho tôi biết rằng bà mẹ kia đã đem con trai đi nơi khác để thoát khỏi ảnh hưởng của cuộc phục hưng, nhưng nay bà đã đem nó trở về trong chiếc quan tài và mời ông đi làm phép chôn về.

Kẻ làm cha mẹ mà không lo dắt đem con cái đến cùng Đấng Christ nhưng chỉ lo tìm kiếm lợi cho chúng, thì sao khỏi mang tội giết linh hồn chúng đời đời?

Moody

(NHỮNG TIA SÁNG)