0009Bạn có những điểm yếu. Tôi biết chắc rằng bạn không hề sốc khi nghe câu này. Bạn biết những điểm yếu của mình, chắc chắn là một lúc nào đó bạn đã biết những điểm yếu của mình.

Nhưng câu hỏi thực sự cần đặt ra là: Bạn làm gì với những điểm yếu của mình? Bạn có thể che giấu và phủ nhận chúng. Nhiều lúc chúng ta tìm cách làm như vậy vì sợ ảnh hưởng đến chức vụ nếu người ta phát hiện ra chúng ta không “giỏi toàn diện.”

Có một sự lựa chọn tốt hơn dành cho bạn. Thay vì che giấu những điểm yếu của mình, chúng ta có thể thừa nhận và chia sẻ về chúng. Tốt hơn nữa là chúng ta có thể học cách tự hào về những điểm yếu của mình. Để Đức Chúa Trời có thể đại dụng bạn, bạn sẽ phải sống cả đời với một khiếm khuyết nào đó.

Tôi đã vật lộn với khiếm khuyết ấy suốt cuộc đời mình. Bẩm sinh tôi mắc phải chứng rối loạn trong não khiến việc phát biểu trước đám đông làm tôi vô cùng đau đớn. Đó là một vấn đề về gen mà không có cách nào chữa trị được. Nếu các bác sĩ có thể chữa lành chứng bệnh ấy, họ đã thực hiện từ lâu. Tôi đã tìm đến các chuyên gia thần kinh hàng đầu trong nước.

Nói ngắn gọn, não tôi phản ứng quá mức với adrenaline. Các chuyên gia thần kinh tại Đại Học California, Irvine, sẽ cho bạn biết tôi bị dị ứng với adrenaline. Hồi tôi còn nhỏ, mỗi lần adrenaline tăng lên trong cơ thể là tôi bị ngất. Lúc học trung học, tôi dùng thuốc chữa động kinh (không phải vì tôi bị động kinh mà là để giảm bớt các triệu chứng căn bệnh của tôi). Đến hôm nay, tôi vẫn dị ứng nghiêm trọng với adrenaline.

Đầu tiên, tôi bị hoa mắt, chóng mặt. Thị lực mờ dần rồi hoàn toàn tối đen. Đôi khi tôi bị đau đầu – đau đầu khủng khiếp. Những lúc khác, tôi cảm thấy cơ thể nóng bừng. Đôi lúc tôi thậm chí còn không nhìn thấy khán thính giả. Những triệu chứng này thường kéo dài từ lúc bắt đầu sứ điệp cho đến 15-20 phút sau, khi cơ thể tôi đã tiêu thụ đủ số adrenaline để trở lại trạng thái bình thường. Lúc bắt đầu sứ điệp là thời điểm cực kỳ đau đớn đối với tôi.

Phản ứng thường xuyên nhất của tôi đối với chứng bệnh này là cảm giác hoàn toàn hoảng loạn. Cảm giác ấy đáng sợ giống như treo người lơ lửng trên một tòa nhà chọc trời bằng chỉ một ngón tay. Thật sự rất kinh hãi.

Phao-lô viết trong thư 1 Cô-rinh-tô 2:3, “Chính tôi đã ở giữa anh em trong sự yếu đuối, với lắm sợ hãi và run rẩy.” Tôi hiểu lời ông nói – vì tôi kinh nghiệm điều đó mỗi khi giảng luận.

Tình trạng này chính là chiếc gai nhọn đâm vào thịt tôi trong chức vụ của tôi. Hầu hết những người truyền đạo và những người chuyên nói trước công chúng khác đều sẽ nói rằng adrenaline chính là bạn thân nhất của họ. Những diễn giả nào không có adrenaline đều rất tẻ nhạt! Bạn không thể giảng hay được nếu không có adrenaline. Tôi đã dựa vào adrenaline để giảng vô số các buổi nhóm thờ phượng mỗi tuần suốt nhiều thập kỷ qua. Thay vì giúp tôi, adrenaline làm tôi thực sự khốn khổ. Điều mà mọi người giảng luận khác đều cần để có một bài giảng hiệu quả lại là chất độc đối với cơ thể tôi.

Nhiều người hỏi tôi có thấy tự hào khi giảng luận cho nhiều người nghe đến vậy mỗi tuần hay không. Thật lòng mà nói, tự hào là điều cuối cùng tôi nghĩ đến khi đứng giảng. Tôi thường nghĩ, “Lạy Chúa, xin Ngài cho con vượt qua chuyện này thêm lần nữa.” Nếu tôi không tin chắc rằng Đức Chúa Trời đã gọi tôi và ban cho tôi ân tứ giảng đạo, nhiều năm trước tôi đã tìm cách khác dễ dàng hơn rất nhiều để sinh sống.

Tôi vẫn thực hiện công việc này bất chấp nỗi đau đớn vì tôi biết Đức Chúa Trời muốn tôi làm việc này và Ngài đã kêu gọi tôi để làm việc này. Tôi ở trong chức vụ đến nay đã gần 50 năm và đã làm mọi điều có thể để giải quyết tình trạng của mình: Tôi đã cầu nguyện mỗi ngày về việc này, tôi đã kiêng ăn nhiều lần trong những khoảng thời gian dài. Tôi đã đến khám với những bác sĩ và chuyên gia tâm vấn giỏi nhất, tôi cũng đã đọc những quyển sách hay nhất.

Dù tôi vẫn cầu nguyện cho điều đó nhưng Đức Chúa Trời đã quyết định không cất điểm yếu đó ra khỏi tôi.

Cầu nguyện thực sự làm giảm đáng kể các triệu chứng căn bệnh rối loạn của tôi. Đức Chúa Trời đã dùng điều này để giúp Saddleback trở thành một hội thánh cầu nguyện. Tôi không dám giảng nếu không có nhóm cầu nguyện cầu nguyện cho tôi suốt thời gian tôi rao giảng sứ điệp. Họ cầu nguyện cho tôi trong từng buổi nhóm thờ phượng.

Bài học ở đây là gì?

Đức Chúa Trời dùng những người yếu đuối! Ngài sẽ sử dụng bạn. Ngài sẽ không dùng bạn bất chấp những điểm yếu của bạn mà Ngài sẽ dùng bạn vì cớ sự yếu đuối ấy.

Hãy sẵn sàng để được Chúa dùng bằng cách thành thật về những điểm yếu của bạn ngay hôm nay.

 


How God Uses Weaknesses

By Pastor Rick Warren

You have weaknesses. I’m sure this statement doesn’t shock you. You know about them, most likely you’ve known about them for some time.

But the real question is this: What are you doing with your weaknesses? You can hide and deny them. Most of the time, this is what we try to do because we’re afraid of what might happen to our ministries if people discover we’re not strong in every area.

There is a better option. Instead of hiding our weaknesses, we can recognize and share them. Even better, we can learn to glory in our weaknesses. For God to use you greatly, you’ll walk with some kind of limp the rest of your life.

I have struggled with a handicap all my life. I was born with a disorder in my brain chemistry that makes public speaking excruciatingly painful to me. It is a genetic problem that is resistant to any medication. If doctors could have cured it, they would have years ago. I’ve been to the top neurologists in the nation.

In a nutshell, my brain overreacts to adrenaline. Neurologists at the University of California, Irvine, would tell you I’m allergic to adrenaline. Throughout my childhood, anytime adrenaline would hit my system, I would faint. In high school, I took medication for epilepsy (not because I’m an epileptic but to alleviate my symptoms). To this day, I still get severe reactions to adrenaline.

First, I get very dizzy. My vision blurs, and then I black out. Sometimes I get headaches—severe headaches. At other times, I experience severe hot flashes. Sometimes I can’t even see the audience. These symptoms usually last until about 15-20 minutes into the message, when I’ve expended enough adrenaline that my body goes back to normal. The first part of any message is excruciatingly painful to me.

My most common reaction to this experience is an absolute sense of irrational panic. It’s as scary as hanging off a skyscraper and holding on with just a single finger. It’s absolutely terrifying!

Paul wrote in 1 Corinthians 2:3, “When I came to you, I was weak. I was afraid and very nervous” (GW). I understand what Paul is saying—I experience it every time I preach.

This condition has been a thorn in my flesh for my entire ministry. Most preachers and other public speakers will tell you that adrenaline is their best friend. Preachers who don’t have adrenaline are boring! You won’t make it in preaching without adrenaline. I’ve leaned on adrenaline to preach multiple services every week for decades. Instead of helping me, adrenaline makes me absolutely miserable. What every preacher needs for an effective sermon is like poison to my body.

Many people ask me whether I get prideful when preaching to so many people each week. Honestly, pride is the last thing on my mind when I preach. I’m usually thinking, “God, just get me through this one more time.” If I wasn’t convinced that God had called me and gifted me to preach, I would have found a whole lot easier way to make a living a long time ago.

I keep doing it in spite of the pain because I know God wants me to do it and he’s called me to do it. I’ve been in ministry for almost 50 years, and I’ve done everything possible to deal with my condition: I’ve prayed about this every day of my life, I’ve fasted for long periods of time, I’ve seen the best doctors and counselors, and I’ve read the best books.

God has not chosen—although I will keep praying to that end—to take this weakness away.

Prayer does dramatically limit the symptoms of my disorder. God used this issue to help Saddleback become a praying church. I wouldn’t think of preaching without having my prayer team praying for me during the message. They pray for me during each service.

What’s the lesson?

God uses weak people! God will use you, too. He won’t use you in spite of your weakness—he’ll use you because of it.

Prepare to be used by God by being honest about your weaknesses today