NHỮNG GỢI Ý:

Mác đoạn 12 tiếp theo câu chuyện được chép trong đoạn 11, đó là các thầy thông giáo và các trưởng lão chất vấn Chúa Jêsus bởi quyền phép nào mà Ngài đã vào Đền thờ và dẹp bỏ mọi thứ buôn bán ở đó. Sau đó Chúa Jêsus dùng ẩn dụ những người thuê vườn nho để chỉ ra tình trạng của các nhà lãnh đạo Do Thái giáo.

Ẩn dụ là những câu chuyện minh họa dùng một điều gì đó quen thuộc để giúp chúng ta hiểu được một điều gì mới mẻ. Phương pháp giảng dạy này thúc đẩy người nghe phải tự khám phá lấy chân lý. Sứ điệp chỉ được những người sẵn sàng chịu lắng nghe và học hỏi lãnh hội.

Chúa Jêsus tự nói về Ngài là tảng đá bị các thợ xây nhà loại bỏ. Mặc dù Ngài sẽ bị phần lớn các nhà lãnh đạo Do Thái giáo chối bỏ, Ngài sẽ trở thành tảng đá góc nhà của một “tòa nhà” mới, là Hội Thánh.

Sau ẩn dụ này những nhà lãnh đạo tôn giáo Do Thái muốn tìm cách bắt Chúa Jêsus. Vì vậy liên tiếp ba nhóm người khác nhau đến để gài bẫy Chúa bằng những câu hỏi hóc búa nhằm tạo ra những sự căng thẳng, tranh cãi giữa các phe phái, cuối cùng họ sẽ có cớ mà bắt Chúa Jêsus.

Thách thức thứ nhất những người Pha-ri-si hỏi Chúa Jêsus việc nộp thuế cho Sê-sa có đúng và nên hay không? Nếu Ngài trả lời có, nghĩa là Ngài ủng hộ chế độ cai trị của La Mã. Nếu Ngài trả lời không, thì Ngài đang chống lại luật của hoàng đế La Mã là Sê-sa.

Thách thức thứ hai là về việc sự sống lại của người chết mà những người Sa-đu-sê hỏi Ngài. Đó là điều người Sa-đu-sê không tin người chết có thể sống lại, trong khi người Pha-ri-si tin ngược lại.

Thách thức thứ ba là thầy thông giáo đến hỏi Chúa Jêsus về luật lệ Môi-se. Vào thời của Chúa Jêsus, dân Do Thái đã dồn chứa đến mấy trăm điều luật - có một sử gia đã đếm được đến 613 điều luật. Một số nhà lãnh đạo tôn giáo tìm cách phân biệt các điều luật quan trọng với những điều luật nhỏ nhặt; và một số khác lại dạy rằng tất cả các điều luật đều có tính cách bắt buộc ngang nhau, và phân biệt chúng với nhau là điều nguy hiểm. Câu hỏi của vị giáo sư này có thể đã tạo nên sự tranh cãi giữa các nhóm người đó, nhưng câu trả lời của Chúa Jêsus đã tóm tắt được toàn thể các điều luật của Đức Chúa Trời.

Qua những câu hỏi gài bẫy của những người trên đây Chúa Jêsus không những tránh những cuộc tranh cãi mà Ngài còn dạy dỗ nhiều điều quan trọng.

Mác mô tả hai hình ảnh trái ngược trong đoạn 12 này, một bên là những con người không yêu Chúa, muốn tìm cách giết Ngài dù họ là những người giàu có và tri thức. Một bên là hình ảnh một người đàn bà góa nghèo dâng hiến cho Chúa với tấm lòng rộng rãi. Và có lẽ trong số những người hôm ấy có mặt tại đền thờ bà góa chính là người hết lòng, hết linh hồn, hết tâm trí, hết sức lực mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời.

 

Câu Kinh Thánh ghi nhớ Mác 12:30 (BDHD): 

"Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết tâm trí, hết sức lực mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi."

 


Nội dung

Ẩn dụ về những người thuê vườn nho

(Mat 21:33-46; Lu 20:9-19)

1 Đức Chúa Jêsus bắt đầu dùng ẩn dụ nói với họ: “Người kia trồng một vườn nho, rào chung quanh, đào hầm ép rượu, xây một tháp canh, rồi cho những người trồng nho thuê, và đi qua một xứ khác. 2 Đến mùa, chủ vườn sai một đầy tớ đến gặp những người trồng nho để thu một phần hoa lợi từ vườn nho. 3 Nhưng chúng bắt đầy tớ, đánh đập rồi đuổi về tay không. 4 Người chủ lại sai một đầy tớ khác đến, chúng đánh vào đầu và nhục mạ anh ta. 5 Người chủ sai tiếp một đầy tớ khác đến thì họ giết đi. Nhiều đầy tớ khác cũng bị đối xử như vậy, người thì bị đánh, kẻ thì bị giết. 6 Chủ vườn chỉ còn một người, đó là con trai một yêu dấu của mình. Cuối cùng, ông sai con mình đi, tự nhủ rằng: 'Chúng sẽ kính nể con trai ta!’ 7 Nhưng bọn trồng nho đó bàn với nhau: 'Đây là đứa con thừa kế. Nào, hãy giết nó đi thì gia tài của nó sẽ thuộc về chúng ta.’ 8 Chúng bắt người con trai ấy, giết đi và ném ra ngoài vườn nho. 9 Vậy, chủ vườn nho sẽ làm gì? Ông sẽ đến diệt những kẻ trồng nho đó, rồi giao vườn nho cho những người khác. 10 Các ngươi chưa từng đọc lời Kinh Thánh nầy sao:

'Hòn đá bị thợ xây loại ra,

Đã trở nên đá góc nhà;

11 Đây là việc Chúa làm,

Và ấy là sự diệu kỳ trước mắt chúng ta’?”

12 Các nhà lãnh đạo Do Thái giáo muốn tìm cách bắt Ngài, vì biết Ngài dùng ẩn dụ ấy ám chỉ họ. Nhưng họ lại sợ dân chúng nên bỏ Ngài mà đi.

Đức Chúa Trời và Sê-sa

(Mat 22:15-22; Lu 20:20-26)

13 Sau đó, họ sai mấy người thuộc phái Pha-ri-si và phe Hê-rốt đến gặp Đức Chúa Jêsus để gài bẫy Ngài trong lời nói. 14 Họ đến nói với Ngài: “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân chính, không vị nể ai; vì Thầy không nhìn bề ngoài của con người, nhưng dạy đường lối Đức Chúa Trời cách trung thực. Vậy, việc nộp thuế cho Sê-sa có đúng luật không? Chúng tôi có phải nộp hay không?” 15 Biết được thái độ đạo đức giả của họ, Ngài bảo: “Tại sao các ngươi thử Ta? Hãy đem cho Ta xem một đồng đơ-ni-ê.” 16 Họ đem cho Ngài một đồng tiền. Ngài hỏi: “Hình và hiệu nầy của ai?” Họ trả lời: “Của Sê-sa.” 17 Đức Chúa Jêsus phán: “Hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và hãy trả cho Đức Chúa Trời những gì của Đức Chúa Trời.” Họ vô cùng kinh ngạc về Ngài.

Chất vấn về sự sống lại

(Mat 22:23-33; Lu 20:27-40)

18 Một số người thuộc phái Sa-đu-sê, là những người nói rằng không có sự sống lại, đến hỏi Ngài: 19 “Thưa Thầy, Môi-se đã ban cho chúng tôi luật nầy: 'Nếu một người có anh qua đời, để vợ lại nhưng không có con, thì người ấy phải lấy vợ góa đó để có con nối dõi cho anh mình.’ 20 Có bảy anh em kia, người anh cả cưới vợ, rồi chết, không có con. 21 Người thứ hai lấy vợ góa ấy, rồi cũng chết không có con; người thứ ba cũng vậy. 22 Cả bảy người đều không để lại đứa con nào. Sau cùng, người đàn bà cũng chết. 23 Lúc sống lại, người đàn bà đó sẽ là vợ của ai? Vì cả bảy người đều đã lấy nàng làm vợ.” 24 Đức Chúa Jêsus đáp: “Có phải do không hiểu biết Kinh Thánh và quyền năng của Đức Chúa Trời mà các ngươi đã sai lầm chăng? 25 Vì khi từ cõi chết sống lại, người ta không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng, nhưng sẽ như thiên sứ trên trời vậy. 26 Còn việc người chết được sống lại, các ngươi chưa đọc câu chuyện về bụi gai trong sách Môi-se sao? Vì sao Đức Chúa Trời đã phán với ông, 'Ta là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp’? 27 Ngài không phải là Đức Chúa Trời của kẻ chết, nhưng của người sống. Thật các ngươi sai lầm nghiêm trọng.”

Điều răn quan trọng nhất

(Mat 22:34-40; Lu 10:25-28)

28 Một trong các thầy thông giáo đến gần, nghe Đức Chúa Jêsus và người Sa-đu-sê tranh luận với nhau, thấy Đức Chúa Jêsus đối đáp hay, nên hỏi Ngài: “Trong các điều răn, điều nào quan trọng nhất?” 29 Đức Chúa Jêsus đáp: “Điều răn quan trọng nhất là, 'Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy lắng nghe, Chúa, Đức Chúa Trời chúng ta là Chúa duy nhất. 30 Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết tâm trí, hết sức lực mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi.’ 31 Điều thứ hai là: 'Ngươi phải yêu người lân cận như chính mình.’ Không có điều răn nào lớn hơn hai điều nầy.” 32 Thầy thông giáo nói: “Thưa Thầy, thật đúng như Thầy nói, Đức Chúa Trời chỉ có một, ngoài Ngài chẳng có Đấng nào khác. 33 Thật vậy, kính mến Chúa hết lòng, hết trí, hết sức, và yêu người lân cận như chính mình, còn quan trọng hơn việc dâng mọi tế lễ toàn thiêu và các tế lễ khác.” 34 Thấy người ấy trả lời khôn ngoan, Đức Chúa Jêsus nói: “Ngươi không xa vương quốc Đức Chúa Trời đâu.” Sau đó không còn ai dám hỏi Ngài nữa.

Đấng Christ và vua Đa-vít

(Mat 22:41-46; Lu 20:41-44)

35 Khi đang giảng dạy trong đền thờ, Đức Chúa Jêsus đặt câu hỏi: “Làm sao các thầy thông giáo lại có thể nói Đấng Christ là con Đa-vít? 36 Chính Đa-vít được Đức Thánh Linh cảm thúc, đã nói rằng:

'Chúa phán với Chúa tôi:

Hãy ngồi bên phải Ta,

Cho đến khi Ta đặt các kẻ thù Con dưới chân Con.’

37 Chính Đa-vít gọi Ngài là Chúa, vậy làm sao Ngài là con vua ấy được?” Đoàn dân đông lắng nghe Ngài một cách thích thú.

Cảnh giác đối với các thầy thông giáo

(Mat 23:1-36; Lu 20:45-47)

38 Trong lúc dạy dỗ, Ngài nói: “Hãy đề phòng các thầy thông giáo, là những người ưa mặc áo dài đi dạo, thích được người ta chào mình nơi phố chợ, 39 muốn ngồi ghế quan trọng nhất trong các nhà hội và chỗ danh dự trong các buổi tiệc. 40 Họ nuốt nhà của các bà góa mà giả bộ cầu nguyện dài dòng. Họ sẽ bị phán xét nặng hơn.”

Sự dâng hiến của một bà góa

(Lu 21:1-4)

41 Đức Chúa Jêsus ngồi đối diện với thùng lạc hiến, và quan sát dân chúng khi họ bỏ tiền vào thùng. 42 Nhiều người giàu bỏ vào rất nhiều tiền. Cũng có một bà góa nghèo đến bỏ vào thùng hai đồng tiền nhỏ, trị giá một phần tư xu. 43 Ngài gọi các môn đồ đến và bảo: “Thật, Ta bảo các con, bà góa nghèo nầy đã bỏ tiền vào thùng lạc hiến nhiều hơn tất cả những người khác. 44 Vì những người khác lấy tiền dư bạc thừa mà dâng; còn bà góa nầy, rất nghèo túng nhưng đã dâng hết những gì mình có, là tất cả những gì để nuôi sống mình.”