NHỮNG GỢI Ý:

Chúa Jêsus đang dạy dỗ cách hữu hiệu và đầy quyền năng, nhưng dân chúng tại quê hương Ngài chỉ thấy Ngài là một người thợ mộc mà thôi. Họ nói: “Anh ta nào có hơn gì chúng ta đâu, anh ta cũng chỉ là một người lao động tầm thường thôi”. Họ chối bỏ uy quyền của Ngài vì trong cái nhìn của họ, Ngài chẳng có gì trổi vượt hơn họ cả. Họ tưởng họ biết rõ Ngài, nhưng những thành kiến của họ đối với Ngài khiến họ không thể tiếp nhận sứ điệp của Ngài. Đừng để các định kiến khiến bạn mù lòa đối với chân lý. Khi bạn học biết về Chúa Jêsus nhiều hơn, hãy cố tìm cách nhận biết Ngài đúng với bản chất thật của Ngài.

Định kiến và thành kiến cũng là loại mũi tên ma quỷ thường dùng để bắn vào lòng con người. Nếu chúng ta đang nghe một người rao giảng, xem một người trình bày trên TV hoặc các phương tiện khác mà có người nói với chúng ta rằng ông ấy hay cô ấy là người thế này hoặc thế kia theo như lời người ta đồn đại, lập tức tâm trí chúng ta không còn muốn nghe người này thêm nữa. Trong vườn Ê-đen, Sa-tan cũng làm như vậy đối với Ê-va. Đồn đại một điều không tốt về Đức Chúa Trời, thế là Ê-va lập tức có một định kiến, một thành kiến khác về mạng lịnh của Đức Chúa Trời và bà đã sa ngã trên chính điều định kiến dối trá đó.

Chúa Jêsus vốn có thể làm nhiều phép lạ lớn lao hơn tại Na-xa-rét, nhưng Ngài đã không làm vì cớ lòng kiêu ngạo và vô tín của dân chúng. Các phép lạ Ngài đã làm tác động rất ít trên dân chúng, vì họ không chấp nhận sứ điệp của Ngài, cũng không tin rằng Ngài từ Đức Chúa Trời mà đến. Do đó, Chúa Jêsus phải hướng về một nơi nào khác, tìm kiếm những người sẵn sàng đáp lại các phép lạ và sứ điệp của Ngài.

Trong Mác 6 ghi chép việc Giăng Báp-tít bị chết, đó cũng là việc đánh dấu giai đoạn mới trong chức vụ của Chúa Jêsus, đó là giai đoạn chịu khổ nạn. Trong giai đoạn này Chúa Jêsus thường đi đến những nơi thanh vắng. Nhưng đám đông rất nhiều người vẫn đi theo Ngài. Hôm đó có hơn 5.000 người đã tìm đến với Chúa Jêsus. Vậy do đâu mà có số lượng lớn người như vậy? Rất có thể là kết quả của việc người bị quỷ Quân đoàn ám được Chúa Jêsus giải cứu đã đi khắp các thành ở Đê-ca-bô-lơ  thuật lại những điều lớn lao mà Đức Chúa Jêsus đã làm cho mình và ai nấy đều kinh ngạc (Mác 5:20) đã quyết định tìm đến Chúa Jêsus trong câu chuyện ở Mác 6.

Chúa Jêsus thấy đoàn dân đông thì cảm thương họ (Mác 6:34) vì họ như chiên không có người chăn và Ngài lại tiếp tục giảng dạy, làm phép lạ, chữa lành cho họ. Tại sao lúc bấy giờ dân Do Thái có Đền thờ Giê-ru-sa-lem đẹp nhất, có hệ thống các thầy tế lễ, thầy thông giáo và người Pha-ri-si am hiểu Kinh Thánh mà Chúa Jêsus lại nói dân chúng như chiên không có người chăn? Bởi vì hệ thống tôn giáo Do Thái bấy giờ chỉ là một tôn giáo mà không hề có dạy dỗ và quyền năng sống động có thể giải quyết những nan đề tội lỗi, giải phóng người bị ma quỷ áp bức, chữa lành mọi bệnh tật như Chúa Jêsus đã làm. Vì vậy, dân chúng ở khắp mọi nơi đã cùng nhau đi tìm Chúa Jêsus.

 

Câu Kinh Thánh ghi nhớ Mác 6:56  (BDHD): 

Ngài đến nơi nào, hoặc làng, thành, hay là chốn nhà quê, người ta đem người đau để tại các chợ, và xin Ngài cho phép mình ít nữa được rờ đến trôn áo Ngài; những kẻ đã rờ đều được lành bịnh cả.

 

Các nhân vật:

  • Vua Hê-rốt: xứ Pa-lét-tin được chia thành bốn vùng lãnh thổ, mỗi vùng có một vua chư hầu khác nhau cai trị. Hê-rốt An-ti-ba, được các sách Phúc Âm gọi là vua Hê-rốt, cai trị xứ Ga-li-lê; em trai người là Phi-líp, cai trị xứ Tra-cô-nít và Y-đu-mê. Vợ Phi-líp là Hê-rô-đia, nhưng bà này bỏ ông để lấy Hê-rốt An-ti-ba. Khi Giăng Báp-tít lên án với hai người này về việc phạm tội ngoại tình, thì Hê-rô-đia âm mưu giết ông. Thay vì cố gắng tìm cách loại bỏ tội lỗi của mình, Hê-rô-đia lại cố tìm cách thủ tiêu người đã khiến cho công chúng chú ý đến tội ấy. Đây cũng chính là điều những người lãnh đạo tôn giáo đang cố tìm cách thực hiện với Chúa Jêsus.

Địa danh:

Ma-đa-sa, pháo đài của Hê-rốt, nơi giam giữ Giăng Báp-tít

 

Nội dung

Đức Chúa Jêsus tại Na-xa-rét

(Mat 13:53-58; Lu 4:16-30)

1 Đức Chúa Jêsus rời nơi đó, trở về quê hương mình; các môn đồ cùng đi theo. 2 Đến ngày sa-bát, Ngài bắt đầu dạy dỗ trong nhà hội. Nhiều người nghe Ngài giảng thì kinh ngạc và nói: “Do đâu ông nầy có được những điều ấy? Sự khôn ngoan mà ông ta được ban cho là gì? Làm sao tay ông ta có thể làm được nhiều việc quyền năng như thế? 3 Chẳng phải ông nầy là người thợ mộc, con trai Ma-ri, anh của Gia-cơ, Giô-sê, Giu-đe, và Si-môn đó sao? Các em gái ông chẳng phải đang ở đây với chúng ta sao?” Và họ vấp phạm vì Ngài. 4 Nhưng Đức Chúa Jêsus phán: “Nhà tiên tri không bị khinh dể, ngoại trừ giữa quê hương, bà con và gia đình mình.” 5 Ở đó Ngài không thể làm một việc quyền năng nào ngoài việc đặt tay trên một vài người đau ốm và chữa lành cho họ. 6 Ngài ngạc nhiên vì lòng vô tín của họ.

Rồi Ngài đi giảng dạy khắp các làng gần đó.

Mười hai sứ đồ được sai phái

(Mat 10:5-15; Lu 9:1-6)

7 Ngài gọi mười hai sứ đồ, bắt đầu sai đi từng đôi, và ban cho họ thẩm quyền trên uế linh. 8 Ngài truyền cho họ khi đi đường, ngoài cây gậy, đừng đem theo gì hết, không bánh, không bao bị, không tiền túi; 9 chỉ mang dép, không mặc hai áo. 10 Ngài dặn họ: “Khi các con vào một nhà nào, hãy cứ ở đó cho đến lúc ra đi. 11 Nếu có nơi nào người ta không tiếp và cũng không nghe các con thì hãy đi khỏi đó, phủi bụi nơi chân mình như một bằng chứng nghịch lại họ.” 12 Vậy, các sứ đồ ra đi, rao giảng rằng mọi người phải ăn năn. 13 Họ đã đuổi nhiều quỷ, xức dầu và chữa lành nhiều người bệnh.

Hê-rốt giết Giăng Báp-tít

(Mat 14:1-12; Lu 9:7-9)

14 Vua Hê-rốt nghe nói về Đức Chúa Jêsus, vì danh tiếng Ngài đã được nhiều người biết đến. Một số người nói: “Giăng Báp-tít đã từ cõi chết sống lại nên mới thực hiện được các phép lạ nầy.” 15 Một số khác thì bảo: “Đó là Ê-li.” Một số khác nữa thì nói: “Đó là nhà tiên tri, như một trong các nhà tiên tri đời xưa.” 16 Nhưng khi nghe vậy, Hê-rốt nói: “Đây chính là Giăng, người mà ta đã chém đầu, nay sống lại.”

17 Số là Hê-rốt đã sai người bắt Giăng, trói lại và giam trong ngục nhân việc vua đã cưới Hê-rô-đia, vợ Phi-líp em vua, làm vợ. 18 Vì Giăng đã can rằng: “Bệ hạ lấy vợ của em mình là điều trái luật pháp” 19 nên Hê-rô-đia căm ghét Giăng và muốn giết đi. Nhưng bà không thể giết được, 20 vì Hê-rốt sợ Giăng, biết ông là một người công chính và thánh thiện, nên vẫn che chở ông. Vua thích nghe Giăng nói, dù mỗi lần nghe xong lòng vua thường bối rối. 21 Vào dịp sinh nhật, Hê-rốt mở tiệc chiêu đãi các cận thần, các sĩ quan, và những nhân vật quan trọng trong miền Ga-li-lê. 22 Con gái Hê-rô-đia vào nhảy múa, làm hài lòng Hê-rốt và khách dự tiệc, nên vua nói với cô gái: “Hãy xin bất cứ điều gì con muốn, trẫm sẽ cho.” 23 Vua lại thề: “Bất kỳ điều gì con xin, trẫm cũng sẽ cho, dù một nửa vương quốc của trẫm.” 24 Cô gái đi ra hỏi mẹ: “Con nên xin điều gì?” Mẹ nàng nói: “Cái đầu của Giăng Báp-tít.” 25 Lập tức, nàng vội vàng trở vào và tâu với vua: “Con muốn bệ hạ cho con cái đầu Giăng Báp-tít để trên mâm ngay bây giờ.” 26 Vua đau lòng lắm; nhưng vì lời thề và vì khách dự tiệc, vua không muốn thất hứa. 27 Vua liền sai một đao phủ đi và truyền đem đầu Giăng đến. 28 Người ấy vào ngục chặt đầu Giăng, rồi để đầu trên mâm và trao cho cô gái. Cô gái trao cho mẹ mình. 29 Các môn đồ của Giăng nghe tin, đến lấy xác người, và chôn trong mộ.

Đức Chúa Jêsus hóa bánh lần thứ nhất

(Mat 14:13-21; Lu 9:10-17; Gi 6:1-14)

30 Các sứ đồ tụ họp chung quanh Đức Chúa Jêsus, tường trình với Ngài mọi việc họ đã làm và dạy dỗ. 31 Ngài bảo các sứ đồ: “Các con hãy đi tẽ vào nơi thanh vắng, nghỉ ngơi một lúc.” Vì kẻ qua người lại quá đông, nên Ngài và sứ đồ không có thì giờ để ăn. 32 Vậy, Thầy trò cùng xuống thuyền đi tẽ vào nơi thanh vắng. 33 Nhiều người thấy thì nhận ra Đức Chúa Jêsus và các môn đồ nên từ khắp các thành, họ chạy bộ theo và đã đến đó trước. 34 Vừa ra khỏi thuyền, Đức Chúa Jêsus thấy đoàn dân đông thì cảm thương họ, vì họ như chiên không có người chăn. Ngài bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều. 35 Khi trời về chiều, các môn đồ đến thưa với Ngài: “Nơi nầy hoang vắng mà trời đã chiều rồi; 36 xin Thầy cho dân chúng về để họ đi vào các vùng quê, làng mạc lân cận mua thức ăn.” 37 Nhưng Ngài bảo: “Chính các con hãy cho họ ăn.” Môn đồ thưa rằng: “Chúng con phải đi mua đến hai trăm đơ-ni-ê bánh cho họ ăn sao?” 38 Ngài bảo: “Hãy đi xem các con có bao nhiêu bánh?” Sau khi xem xét, các môn đồ thưa: “Có năm cái bánh và hai con cá.” 39 Ngài bảo các môn đồ sắp xếp dân chúng ngồi thành từng nhóm trên cỏ xanh. 40 Họ ngồi xuống thành từng nhóm, nhóm một trăm, nhóm năm chục. 41 Đức Chúa Jêsus lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, tạ ơn, rồi bẻ bánh và trao cho các môn đồ để phân phát cho dân chúng.Ngài cũng chia hai con cá cho mọi người. 42 Ai nấy đều ăn no nê. 43 Họ thu lại được mười hai giỏ đầy những mẩu bánh và cá thừa. 44 Số người ăn bánh là năm nghìn người.

Đức Chúa Jêsus đi trên mặt biển

(Mat 14:22-23; Gi 6:15-21)

45 Ngay sau đó, Đức Chúa Jêsus giục các môn đồ xuống thuyền đi trước qua bờ bên kia, hướng về thành Bết-sai-đa, trong khi Ngài cho dân chúng ra về. 46 Sau khi từ biệt họ, Ngài đi lên núi để cầu nguyện. 47 Tối đến, thuyền ở giữa biển, còn Ngài thì ở một mình trên đất liền. 48 Ngài thấy các môn đồ chèo chống vất vả vì gió ngược nên khoảng canh tư đêm ấy, Ngài đi trên mặt biển mà đến với môn đồ. Ngài muốn vượt lên trước họ. 49 Nhưng khi thấy Ngài đi trên mặt biển, các môn đồ tưởng là ma nên la lên, 50 vì tất cả đều thấy Ngài và hoảng sợ. Nhưng Đức Chúa Jêsus liền phán với họ: “Hãy yên lòng, Ta đây, đừng sợ!” 51 Rồi Ngài bước lên thuyền với các môn đồ, và gió yên lặng. Họ vô cùng kinh ngạc, 52 vì không hiểu ý nghĩa của phép lạ hóa bánh, do lòng họ còn cứng cỏi.

Đức Chúa Jêsus chữa bệnh tại Ghê-nê-xa-rết

(Mat 14:34-36)

53 Khi đã qua đến bờ bên kia, Đức Chúa Jêsus và các môn đồ đến đất Ghê-nê-xa-rết, neo thuyền tại đó. 54 Vừa ra khỏi thuyền, dân chúng liền nhận ra Ngài. 55 Họ chạy khắp vùng, hễ nghe Ngài ở đâu thì khiêng những người bệnh nằm trên giường đến đó. 56 Bất cứ nơi nào Đức Chúa Jêsus đến, hoặc làng mạc, thành thị hay thôn quê, người ta đều đem những người bệnh đặt tại các chợ, và nài xin Ngài cho họ ít ra cũng được chạm vào gấu áo của Ngài; những ai đã chạm đến đều được lành bệnh.